Handling Bad Play Dates

When Your Child’s Play Date Goes Wrong

When to talk to the child’s parent and what to say.
By Denise Mann
WebMD Feature
 

 

There are good play dates, so-so play dates, and then there are meltdown, can’t-get-out-of-there-soon-enough play dates.

Preschoolers may do battle over a toy, engage in name-calling, refuse to acknowledge one another, or even push, bite, or hit their playmate. Older kids may tease, taunt, or torment each other and/or get into trouble — or even into dangerous situations.

Of course, your child’s health, safety, and well-being — physical and emotional — come first. As a parent, it’s your responsibility to look out for that.

“You have to protect your kid and you don’t want to put your kid in a situation where he or she is uncomfortable,” says child psychoanalyst Leon Hoffman, MD. “If your kid doesn’t want to play with another child, you have to take that very seriously,” says Hoffman, who co-directs the New York Psychoanalytic Society’s Pacella Parent Child Center.

But how do you know if you’re reading the situation correctly? When should you express your concerns to the other child’s parent? And how can you do it diplomatically?

Here’s expert advice.

When the Child Is Young

If your child is young enough that you are in charge of his or her social calendar, you can always stop making play dates. But if you value the relationship with the parent, this can strain, if not ruin, that relationship too, Hoffman says.

“If your friend pushes you about getting together, you can … say something like, ‘Your son is really rough and aggressive, and he scares my son,'” says Elizabeth J. Short, PhD, a psychology professor and the associate director of the Schubert Center at Case Western Reserve University in Cleveland.

You can also take steps to control the play environment.

“Make sure you are present to monitor the play dates so that all kids stay safe,” Short says. For example, she suggests that you host the play date if you’re uncomfortable with other options.

“If you think your kid is at risk, then I would not take a second chance,” Short says. “Always be open-minded, but when you feel it might jeopardize your child’s safety, go with your instinct because instincts don’t lie.”

When It’s an Older Child

If your older child has a friend who you think is a bad influence, limit how much time they can spend with this person, says Nancy Darling, PhD, a psychology professor at Oberlin College in Oberlin, Ohio. “Set it up so it’s difficult to spend time with them,” Darling says.

Don’t judge older kids by their behavior when they were much younger. Just because someone was a bully or a biter when they were 5 doesn’t make them a bad teen.

“Kids can change and we have long memories as parents,” Short says.

One bad play date does not a bad kid or doomed friendship make. We all have off days, and you should not consider yourself an expert on any child based on one afternoon.

However, if you notice consistent issues over a period of time, then that may be a pattern that deserves more consideration.

Speaking Up

Expressing your concerns about someone else’s child is not easy and should not be done lightly.

“This may actually be harder than telling someone something about their husband or wife,” Hoffman says. “It’s a very tough situation.”

His advice: Wait for an opening.

“If the other person says, ‘I don’t know what to do with Johnny,’ it may be a good time to delicately express your concerns,” Hoffman says.

But be warned: Saying something, even when prompted, may affect your friendship. And be careful that you state the facts and share your feelings, rather than diagnose or label someone else’s child.

4 responses to this post.

  1. Posted by Mẹ Maggie K on April 25, 2011 at 9:13 am

    Cha(‘c ai trong chu’ng ta cu~ng dda~ tu+`ng ga(.p i’t nhie^`u ti`nh huo^’ng kho’ xu+? trong play dates, ha~y chia se? kinh nghie^.m cu?a ba.n.

    Reply

  2. Posted by Mẹ Maggie K on April 25, 2011 at 12:24 pm

    Con đi dự tiệc quen bạn mới. Bạn lớn hơn con nên chiều chuộng con trong lúc chơi cùng. Món đồ chơi nào con cũng được bạn ưu tiên mời mọc. Con và bạn chơi với nhau quấn quít cả buổi, 2 bà mẹ mỉm cười hài lòng an tâm quay sang bàn tròn của người lớn. Đến lúc ăn tráng miệng, mẹ bạn có sáng kiến bảo bạn vào phòng mang ra bàn hồng và ghế hồng cho 2 bạn cùng ăn với nhau. Bàn có 2 chiếc ghế màu hồng, 1 chiếc có hình các công chúa. Bạn ngồi vào bàn chỉ cho con ghế ngồi và bạn ngồi xuống ghế công chúa. Con không chịu ngồi và đi sang ghế bạn bảo con muốn ghế công chúa. Mẹ phải kéo con lại giải thích đó là ghế favorite của bạn. Con cãi lại đó cũng là ghế favorite của con. Mẹ bạn cũng nhảy vào can thiệp bảo bạn nhường ghế cho con. Bạn tròn mắt ngạc nhiên và phụng phịu ngay. Trong lúc đó con cũng vẫn khăng khăng bảo con thích ghế công chúa. Không biết bên kia làm việc ra sao mà bạn đã quên chiếc ghế cười khanh khách với mẹ, bên này cũng hoảng quá mau mau dùng chiêu cuối là ghé tai hăm doạ “if you don’t listen, we’re going home right now” (kẹt quá phải hăm thôi biết sao bây giờ :D). Thế là con lủi sang chơi rót trà góc khác… May mà play date không kết thúc bằng cảnh lôi con sềnh sệch đi về …
    (còn nhiều chuyện khác, sẽ từ từ kể)

    Reply

  3. Posted by Mẹ Maggie K on April 26, 2011 at 8:38 am

    Cách đây 1 năm, Maggie đi dự tiệc sinh nhật một cô bạn 2T. Trong lúc đang chơi trong khu vực dress up thì có 1 đứa bé trai độ hơn 1 tuổi đi lẫm đẫm theo Maggie. Tay Maggie đang cầm 1 chiếc va li màu đỏ có in hình ảnh gì đấy mà cậu bé thích nên cứ đi theo tay với đòi. Hình ảnh này là quay lại chứ trong lúc đó thì tôi không để ý, tiệc mời trên dưới 30 người chưa kể phụ huynh nên người qua lại chào hỏi nườm nượp không thể nào dán mắt vào con 100%. Khi vừa quay lại nhìn thì tôi thấy Maggie đưa tay đẩy cậu bé ra, tôi vội chạy lại thì cùng lúc bà mẹ cậu bé cũng vội chạy lại. Tôi xin lỗi cô ấy rối rít vì không kịp ngăn hành động của Maggie. Cô ấy nói không hề gì, trẻ con làm như thế là thường và cô rất mừng là lần này không phải con cô gây ra vì các lần trước toàn là do con cô. Tôi biết cô nói dối. Vì phép lịch sự cô đã nói dối rất khéo, rất làm người khác an lòng nhưng tôi đã bắt được cái ánh mắt cô ném ra do vô thức trước đó. Cái ánh mắt không được ý thức che đậy nên rất thật, ánh mắt của một người mẹ xót con. Tôi biết rõ ánh mắt đó lắm, vì tôi đã từng ném cái ánh mắt này vào người khác 1 lần (sẽ kể chuyện này sau). Ánh mắt của cô vẫn làm tôi áy náy mỗi lúc nhớ lại.
    Quay ngược trở lại, cả tôi và cô ấy đều có thể ngăn ngừa chuyện xảy ra. Tôi có thể ngăn chận con tôi trước khi con đẩy bạn. Là mẹ, tôi có thể đoán biết trước được con tôi sẽ làm gì nếu tôi theo dõi hành động, ánh mắt và cử chỉ của con kỹ càng. Cô ấy cũng có thể ngăn cậu bé khi thấy cậu bé đi theo Maggie với tay đòi. Ừ, nếu và nếu … thì đã không có một ánh mắt xót xa và một tấm lòng áy náy …

    Reply

  4. Posted by Mẹ Ly on April 26, 2011 at 10:20 pm

    Hihi mấy hôm em bận quá giờ mới vào hầu chuyện mẹ Maggie được đây. Đọc tới đoạn “Set it up so it’s difficult to spend time with them” mà em buồn cười quá, nghĩ, sau này có ai thông báo chỉ có thể tham gia playdate vào lúc 6h sáng thôi chứ không đi giờ khác được là tự hiểu chắc con mình là “bad influence” rồi =))

    Tình hình playdate nhà em có vẻ ngược lại với nhà Maggie quá 🙂 Vì vốn dĩ Ly là đứa nhút nhát nên không mấy khi có chuyện tranh bạn, còn bạn có tranh giành gì cũng bỏ của chạy lấy người, cùng lắm thì ra mách mẹ. Mẹ lại bảo thì con ra tự giải quyết với bạn đi, lúc nào chắc giận lắm thì mới ra nói. Tuy vậy chứ Ly nhớ dai khủng khiếp, ai lại lần playdate ở nhà Maggie hồi đầu năm, đến giờ vẫn còn nhai đi nhai lại chuyện Tường Anh cắn tai con cún bông của con. Sau này các bạn cứ cẩn thận vì bạn Ly tẩm ngẩm tầm ngầm mà không quên cái gì hết đâu.

    Với một tính cách đối nghịch như vậy thì em không dám “ép” Ly chơi nếu như Ly không muốn chơi, đôi khi phải khéo hướng cho Ly tham gia mà không tỏ ra ép buộc. Giả sử có một lần 2 bạn trai hơn Ly một tuổi tới nhà chơi, con trai không bao giờ được nhìn thấy doll house thì phải nên lại sinh ra thích cái nhà búp bê của Ly tới mê mẩn, 2 cậu chúi đầu vào đó. Tuy là ở nhà mình, đồ chơi của mình mà Ly không dám mon men tới. Biết ý con muốn chơi cùng nhưng không dám đề xướng, em dắt tay Ly tới gần và hỏi một bạn: “Can Lily play with you and Carter?”, thế là bạn vui vẻ gật đầu ngay kéo tay Ly vào ngồi cùng. Từ đó tới cuối buổi 3 bạn chơi với nhau cười như nắc nẻ, một lúc nhòm ra thấy cả 3 cuộn tròn trên ghế chơi, Ly ngồi giữa mặt mũi tươi roi rói. Sau này em có nhắc lại, con thấy không, rất dễ mà, chỉ cần hỏi một câu là con và bạn chơi với nhau rất vui.

    Nói tới chuyện áy náy thì có một vụ đi chơi mà Ly tè dầm trên ghế salon nhà bạn, xấu hổ nhất trần đời vì mẹ đáng lẽ phải theo dõi mà dẫn con đi trước 😦

    Reply

Leave a comment